ĐIỀU TRA VỀ NHỮNG LỆCH HƯỚNG CỦA
KINH DOANH CÁC TẠP CHÍ KHOA HỌC VỚI LỢI NHUẬN LỚN
Các nhà xuất bản tạp chí khoa học lợi dụng vai
trò quan trọng của họ trong phổ biến tri thức để làm giàu, gây thiệt hại cho
các đại học và cơ quan nghiên cứu vốn đang gần kiệt sức. Những lệch hướng gia
tăng nhiều và đe dọa niềm tin dành cho khoa học và cho chính nghiên cứu.
Tác giả: Pauline Fricot1
“Đó chính là sự tống tiền”, “điều đó làm tôi
phát điên lên”, nhà nghiên cứu kinh
tế về giảm tăng trưởng Timothée Parrique nổi giận trên mạng X (Twitter cũ) vào
đầu tháng 11. Để tham khảo một nghiên cứu khoa học mà ông muốn có, nhà nghiên
cứu này phải trả không ít hơn 30 euro. Ông phản đối: “Không truy cập được
các văn bản vì chúng được đặt dưới bức tường phí (paywall: độc giả phải đóng
một mức phí để có thể đọc được (trực tuyến) các bài của tờ báo – ND), bởi các
nhà xuất bản mà họ vốn không có đóng góp gì vào việc tạo ra bài báo”.
Thực vậy, các nhà xuất bản các tạp chí không
tài trợ cho hoạt động nghiên cứu, cũng không trả thù lao cho tác giả. Các nhà
khoa học được trả thù lao từ các cơ quan sử dụng họ và ngân sách nghiên cứu do
Nhà Nước hỗ trợ là chính.
Ngay cả giai đoạn “bình duyệt”, giai đoạn quan trọng theo đó các nhà khoa học kiểm tra tính thích đáng và sự chặt chẽ của một nghiên cứu trước khi công bố, thì các nhà xuất bản cũng không tốn gì cả: những “người bình duyệt” làm việc với các tạp chí trên cơ sở tự nguyện.
Các đại học sản xuất ra nghiên cứu… và sau đó trả những món tiền khổng lồ để được truy cập các công bố. Chỉ riêng năm 2020, các cơ sở của Pháp đã trả 87,5 triệu euro tiền đặt mua các tạp chí khoa học.
“Chi phí đặt mua báo đã bùng nổ từ những năm 1980, cái mà ta gọi là khủng hoảng tạp chí: các nhà xuất bản lớn đã gia tăng giá đặt mua báo cao hơn mức lạm phát rất nhiều [từ 1986 đến 2004, giá các tạp chí đã tăng nhanh gấp 2,5 lần chi phí sinh hoạt đời sống], theo giải thích của Margaux Lara-Perrez, nhà tư vấn về khoa học mở của Dadactivist, một công ty hợp danh chuyên môn hóa trong việc mở các dữ liệu. Các tạp chí này tự cho phép làm như vậy vì họ có một uy tín và đáp ứng một nhu cầu. Do đó, các đại học chịu trả tiền.”
Cách vận hành
này giúp cho thị trường xuất bản khoa học, bị thống trị bởi một nhúm công ty,
trở nên đặc biệt có lợi nhuận. Sáu nhà xuất bản hàng đầu trên thế giới – Elsevier,
Springer Nature, Wiley, Wolters Kluwer, Thomson Reuters và Taylor & Francis
– năm 2015 đã đưa ra một con số doanh thu cộng dồn lại là 7,5 tỷ
euro. Elsevier và Springer Nature đã thu lời phi
thường từ sai biệt giữa chi phí sản xuất và giá bán thành phẩm, gần đến 40%, hơn cả
Apple (35%).
Mặt khác,
giới học thuật đang bị nghẹt thở. Tháng 6 năm 2023, quyền tổng giám đốc khoa
học của Trung tâm Quốc gia Nghiên cứu khoa học Pháp (CNRS), Alain Schuhl, báo
động về tình trạng CNRS đang “bên bờ vực
thẳm”.
Hãy
trả phí cho công bố của bạn
Alain
Schuhl tố cáo một hệ thống khác, là hệ thống phí xuất bản, còn gọi là APC (Article Processing Charges). Phí này do
các tác giả trả để cho phép một công bố được tự do truy cập tức thì. Các phí
này có khi cao: lên đến 9750 euro cho mỗi bài
báo của các tạp chí trong nhóm Nature vốn có uy tín cao.
“Các phí xuất
bản này được phát triển trong những năm 2000, đó là một giải pháp tài trợ thay
thế của các tạp chí được thành lập đối lập với các tạp chí truyền thống dựa vào
phí đặt mua báo, Margaux Larre-
Perrez nói thêm. Mục tiêu là xây dựng một mô hình kinh tế khác: tất cả các
bài báo đều được truy cập miễn phí, và các tác giả đảm nhận các chi phí xuất
bản.”
Đoán thấy đây là vụ làm ăn có lợi, giới nhà xuất bản độc quyền đã dần dần tích hợp giải pháp này
vào chính mô hình kinh tế của họ, đáng chú ý là bằng cách phát triển các tạp
chí “hỗn hợp”, vận hành vừa dựa vào phí đặt mua báo vừa dựa vào phí xuất bản
cho những bài báo truy cập tự do.” Đã trở thành một mô hình
thống trị trong các tạp chí có uy tín nhất như tờ Nature. Các tạp chí này thu tiền từ
hai phía: các đại học trả tiền để truy cập được các tạp chí, và các tác giả trả
các phí xuất bản.”
Trên phạm vi tòan thế
giới, các cơ quan, viện, trường đã trả hơn
một tỷ đô la phí xuất bản cho giới độc quyền – ngày nay bao gồm
Elsevier, Sage, Springer Nature, Taylor & Francis và Wiley- từ năm 2015 đến
2018. Số tiền được trả cho phí xuất bản tại Pháp đã tăng gấp ba lần từ 2013 đến
2020, từ 11,3 triệu euro/năm lên hơn 30 triệu euro/năm. Hóa đơn có thể lên đến
50 triệu euro vào năm 2030 nếu xu hướng này tiếp tục, thậm chí là 68 triệu nếu
xu hướng này gia tăng tốc độ.
Vấn đề của cuộc tranh
luận, sự gia tăng các phí xuất bản, nhưng còn là sự bùng nổ của các chi phí
này: ví dụ CNRS đã gia tăng 139% các chi phí xuất bản tại nhà xuất bản
Frontiers Media và 746% với các tạp chí của MDPI (Multidisciplinary Digital
Publishing Institute) từ 2017 đến 2020.
Công bố hay là chết
Sở dĩ các nhà xuất bản tự
cho mình nhiều tự do như thế, chính vì các nhà khoa học hoàn toàn bị lệ thuộc
vào họ: trong giới nghiên cứu, không ai không biết câu châm ngôn ”công bố hay
là chết” (P or P hay Publish or Perish – ND). Sự xứng đáng của một nhà nghiên
cứu – và nghĩa là sự thăng tiến trong nghề nghiệp – chủ yếu được quyết định từ
số lượng các bài báo được xuất bản của họ và từ uy tín của các tạp chí xuất bản
bài của họ.
Các đại học cũng rất cần
khuyến khích các nhà nghiên cứu xuất bản nhiều bài báo, và trên các tạp chí
được công nhận: các đại học được xếp hạng từ những tiêu chí này, đặc biệt là
trong khuôn khổ bảng xếp hạng nổi tiếng hàng năm về các đại học tốt nhất, do
Đại học Thượng Hải thực hiện.
Đáp ứng những yêu cầu này
cũng đồng thời cho phép các cơ quan sử dụng được ngân sách quý báu dành cho
nghiên cứu. Các kế hoạch đầu tư cho tương lai (PIA), do Nhà Nước phát động năm
2009 có 20 tỷ euro năm 2020, dành một khoản ngân quỹ cho các “sáng kiến xuất
sắc” do các đại học đề ra.
“Tiền trợ cấp do bộ cấp tùy theo các hồ sơ được nộp lên. Trong các tiêu chí
có tiêu chí nghiên cứu “xuất sắc”, Claire
Calvet và Victor Chareyron nêu rõ, hai vị này tốt nghiệp trường trọng điểm Đại
hoc Sư phạm Cachan (École Normale Supérieure – ENS) và là tác giả của một tài liệu tổng hợp về tài trợ của Giáo dục đại học
tại Pháp. Như vậy, sự có mặt của
các nhà nghiên cứu được công nhận trong lĩnh vực của họ là một lợi thế không
thể phủ nhận. Như thế, số lượng các công bố và uy tín các tạp chí có một vai
trò trong việc phân bổ các nguồn tài trợ này.”
Các đơn vị nghiên cứu cũng
tuân thủ cùng một logic về uy tín khi họ tìm nguồn tài trợ “theo dự án”, một mô
hình vận hành ngày càng phổ biến.
Xe hẩy (trottinette) và
hydroxychloroquine
Như vậy, một mặt có những
nhà khoa học bị buộc phải công bố, các đại học và cơ sở nghiên cứu bị yêu cầu
phải chứng tỏ sự xuất sắc của mình, và mặt khác các nhà xuất bản giàu lên nhờ
những con gà đẻ trứng vàng của họ. Có cái để hấp dẫn con cáo lao vào chuồng gà.
Năm 2020, người ta chú ý
đến một nghiên cứu trong số nhiều nghiên cứu về dịch bệnh Covid-19. Một bản
thảo khẳng định rằng uống thuốc hydroxychloroquine – lúc đó được xem như thuốc
trị Covid-19– giúp phòng ngừa các tai nạn… xe hẩy.
Trong số các tác giả có:
Didier Lembrouille, Otter F. Hantome (“tác giả ma”) và Nemo Macron, để vinh
danh con chó của Tổng thống Pháp Macron*.
Nghiên cứu này là một chuỗi những trò đùa, vậy mà nó được đăng trong Asian
Journal of Medicine and Health,
sau khi trả 55 đô la.
Những nhà nghiên cứu (thật)
đàng sau sự lừa bịp này có một mục đích: nâng cao nhận thức của công chúng về
các tạp chí “săn mồi”. Những tạp chí
lừa đảo này có vẻ ngoài như những tạp chí khoa học nghiêm túc, nhưng không tôn
trọng quy chế đạo đức nghề nghiệp. Ví dụ việc bình duyệt chỉ sơ sài hay không
có bình duyệt.
Các tạp chí này thường
trực tiếp khẩn khoản đề nghị các nhà khoa học để thúc đẩy họ gửi các nghiên cứu
của họ. Thư từ của các tạp chí săn mồi ư? “Tôi
có đầy, các đồng nghiệp của tôi cũng vậy, theo khẳng định của Paule-Emilie
Ruy, nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Atlantic Technological University, ở Galway, Irland.
Tôi bắt đầu nhận được thư khi tôi đã công
bố lần đầu tiên. Bạn càng công bố, các tạp chí này càng liên lạc với bạn.”
Trong số những thư mà
Paule-Emilie Ruy chưa xóa có một đề nghị của MDPI. “Tất nhiên một số tạp chí là hoàn toàn lừa đảo, nhưng những tạp chí khác
nằm trong vùng xám, như MDPI, Margaux Larre- Perrez xác nhận. Nhà xuất bản này có vài chục tạp chí có
bình duyệt theo truyền thống và song song đó xuất bản hàng ngàn số đặc biệt,
không được hiệu đính một cách chặt chẽ nhưng đem lại nhiều phí xuất bản.”
Những xưởng sản xuất bài
báo
Bị thu hút bởi thị trường
lợi nhuận này, đã xuất hiện các xưởng sản xuất các bài báo (paper mills) núp bóng sản xuất khoa học.
Những doanh nghiệp này sản xuất những bản thảo giả và đề nghị các nhà nghiên
cứu mua một vị trí tác giả – mà không tham gia vào việc thực hiện nghiên cứu.
Ví dụ, Science Publishers Company đề nghị đảm nhận vai trò tác giả đầu tiên của
bài báo “Bệnh mập phì ở nam giới trong tuổi lao động: nhân tố, rủi ro nội tiết
tố, chuyển hóa và rối loạn tim mạch do huyết động” với giá 2150 đô la.
“Những doanh nghiệp này ra đời từ áp lực đè nặng lên các nhà nghiên cứu,
đặc biệt là tại một số quốc gia. Ví dụ một nghiên cứu sinh y khoa người Trung
Quốc phải công bố một bài báo trên một tạp chí được công nhận để lấy văn bằng, theo giải thích của Marie Soulière, một quản trị
viên trưởng của nhà xuất bản Frontiers và là thành viên của Ủy ban đạo đức về
xuất bản (COPE – Committee on Publication Ethics). Thấy có “nhu cầu” này,
các doanh nghiệp đã bắt đầu cung cấp giải pháp khả dĩ là trả tiền để thêm tên
người đó vào một bài báo. Với công nghệ, các doanh nghiệp đã tiến tới bán các
bài báo hoàn toàn giả tạo, được sản xuất nhanh hơn nhiều.”
Các xưởng sản xuất bài báo được mở ra nhiều nhất ở Trung Quốc, Ấn Độ.
Nga, Ukraine và Iran. Tác động của những xưởng sản xuất bài báo này không phải
nhỏ. Theo một nghiên cứu do COPE và nghiệp đoàn các nhà xuất bản khoa học công
bố năm 2022, STM – Science, Technology
and Medical Publishing – từ một phân tích 53000 bài báo khoa học, các tạp
chí nhận từ 2% đến 46% các bài báo lừa đảo. Tổng cộng, 457 bài báo giả đã lọt
lưới và đã
được công bố.
Thay đổi các quy tắc xuất bản
Những lệch hướng này phát
triển nhanh chóng gây thiệt hại cho sự tin cậy của công chúng đối với khoa học
và với cả nghiên cứu vốn dựa vào những công bố có trước để tiếp tục đi tới.
Những tổ chức như CNRS kêu gọi làm thay đổi tình hình. Năm 2021, cơ quan này đã
thay đổi các tiêu chí đánh giá các nhà khoa học của cơ quan, từ nay dựa vào
chất lượng các kết quả chứ không còn dựa trên số lượng công bố và uy tín của
các tạp chí.
Cơ quan này cũng khuyên
các nhà nghiên cứu của cơ quan không trả phí xuất bản nữa. Luật pháp của Pháp
cho phép nộp bản thảo của mình vào kho lưu trữ mở từ 6 đến 12 tháng sau khi
công bố, bất kể hợp đồng đã ký với nhà xuất bản.
Luật lập kế hoạch nghiên
cứu ấn định song song một mục tiêu 100% các công bố được truy cập tự do vào năm
2030. Để đạt đến mục tiêu này, một kế hoạch của Bộ Đại học đặc biệt kêu gọi phát
triển các tạp chí mang tên gọi “kim cương” được truy cập tự do tức thì và không
có phí đối với các nhà nghiên cứu. Những công bố này do các đại học và các cơ
quan nghiên cứu đảm nhận. Sở dĩ trên thế giới ngày nay các công bố chiếm 73%
các tạp chí được truy cập tự do nhưng các đại học và cơ quan nghiên cứu chỉ sản
xuất 44% các bài báo được truy cập mở
là vì các phương tiện của họ có hạn.
Người dịch: Thái Thị
Ngọc Dư
Chú thích:
1 Nhà báo của trang thông tin Sciences Critiques
* Nemo là tên con chó
được vợ chồng tổng thống Pháp Macron đem về nuôi trong Điện Élysée (ND).
