SAO KHÔNG KẾT HỢP OLYMPIC VÀ PARALYMPIC THÀNH MỘT THẾ VẬN HỘI DUY NHẤT? LÝ DO VƯỢT XA KHỎI VẤN ĐỀ HẬU CẦN
Khi ánh đèn vụt tắt sau mùa Thế vận hội ấn tượng tại Paris, với sự chú ý của giới truyền thông phá kỷ lục và thành tích huy chương xuất sắc của Đội tuyển Canada, điều quan trọng cần nhớ là Thế vận hội vẫn chưa kết thúc — đây chỉ mới là dấu mốc cho nửa chặng đường.
Trong khi lễ bế mạc vào ngày 11 tháng 8 có vẻ như là hồi kết Olympic năm nay với việc chính thức bàn giao quyền đăng cai Thế vận hội Mùa hè 2028 cho Los Angeles, thì Thế vận hội 2024 thực chất chỉ đang tạm dừng.
Khoảng nghỉ hai tuần giữa Thế vận hội Olympic và Paralympic thực
chất không phải để nghỉ ngơi. Paris
hiện đang chuẩn bị đăng cai Thế vận hội Paralympic, bắt
đầu vào ngày 28 tháng 8 với lễ khai mạc.
Trong hai tuần tới, một nhóm vận động viên quốc tế xuất sắc hoàn toàn mới sẽ đổ về Paris để tham dự sự kiện thể thao lớn thứ ba thế giới này. Canada sẽ cử 126 vận động viên đến Paralympic Paris để tranh tài ở 18 môn thể thao.
Đội ngũ nhân viên sẽ phải làm việc cật lực để thiết lập khu vực thi đấu
cho các môn thể thao Paralympic. Tức là dỡ bỏ một số khu vực tạm thời và dựng
lên những khu vực khác nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho các môn thể thao Paralympic, các vận động viên
và đoàn hỗ trợ của họ.
Việc cải tạo ngôi làng, nơi sinh sống của hơn 14.000 vận động viên và nhân viên của các đội tuyển tham dự Olympic, để sẵn sàng đón
8.000 vận động viên khuyết tật và nhân viên của Paralympic không phải công việc đơn giản.
Một cơn ác mộng về hậu cần
Vào thời điểm này, câu hỏi thường nảy sinh là tại sao Olympic và Paralympic không được kết hợp thành một Thế vận hội. Lý do đằng sau quyết định này phức tạp hơn so với vẻ bề ngoài.
Năm 2001, Ủy ban Olympic quốc tế và Ủy ban Paralympic quốc tế đã ký thỏa thuận Một đấu thầu, Một thành phố [One Bid, One City] để bảo vệ lợi ích của Thế vận hội Paralympic. Thỏa thuận này yêu cầu các thành phố chủ nhà phải tổ chức cả Thế vận hội Olympic và Paralympic sử dụng cùng các sân vận động, cơ sở vật chất và hạ tầng. Điều này cũng thống nhất hai phong trào thể thao.
Beatrice Hess, nhà vô địch Paralympic vĩ đại nhất của Pháp, cầm đuốc Olympic trong buổi lễ rước đuốc tại sân vận động Panathenaic ở Athens vào tháng 4 năm 2024. (Ảnh AP/Vasilis Psomas)
Quy mô khổng lồ của một sự kiện như vậy sẽ khiến hầu như bất kỳ thành phố nào cũng không thể đăng cai một Thế vận hội kết hợp Olympic và Paralympic. Xét thấy đội hậu cần của một sự kiện đã bao gồm khoảng 15.000 vận động viên trên 50 môn thể thao.
Trong kỳ mùa Olympic này, đã có 15 thành phố bên ngoài Paris đăng cai tổ chức các môn thi đấu. Ví dụ, chèo thuyền được tổ chức tại Marseille, bắn súng được tổ chức tại Châteauroux và các môn thi chèo thuyền và chèo xuồng kayak được tổ chức tại Vaires-sur-Marne. Ngay cả một thành phố có nguồn lực và cơ sở hạ tầng tầm cỡ như Paris cũng không thể và sẽ không đăng cai một sự kiện có quy mô như vậy.
Việc kết hợp hai
Thế vận hội lại với nhau sẽ đòi hỏi phải thay đổi cấu trúc và chắc chắn các môn thể thao — có thể là các môn thuộc Paralympic — sẽ bị loại bỏ. Do đó, cần khoảng nghỉ hai tuần giữa các Thế vận hội.
Paralympic xứng đáng trở thành tâm điểm chú ý
Cuộc thảo luận về việc tách hai sự kiện này đi sâu hơn nhiều so với những
lo ngại về mặt hậu cần. Một số người ủng hộ Thế vận hội Paralympic thấy được
nhu cầu và giá trị của một sự kiện riêng biệt nhằm giới thiệu và
nêu bật các vận động viên khuyết tật tài năng.
Ví dụ, Chủ tịch IPC Andrew Parsons lập luận rằng việc tổ chức Thế vận hội
Paralympic độc lập sẽ tập trung vào sứ mệnh rộng lớn hơn của
họ, đó là thu hút sự chú ý đến
" các vấn đề về quyền của người khuyết
tật, khả năng tiếp cận của họ và các lĩnh vực bao trùm rộng hơn nhờ tác động của
sự kiện".
Sự kiện Paralympic đặc biệt này giới thiệu những màn trình diễn đỉnh cao của
các vận động viên Para, mang đến cho họ sự chú ý và sự tôn vinh xứng đáng.
Thông thường, thành công của các vận động viên Para bị lu mờ bởi xu hướng ưu tiên các vận động viên không khuyết
tật của phương tiện
truyền thông, vốn thường gạt qua bên lề hoặc xem nhẹ những thành tích của
các vận động viên khuyết tật.
Thách thức đặt ra là thành phố chủ nhà phải duy trì được đà phát triển từ Olympic và đảm bảo các vận
động viên Paralympic nhận được sự công nhận xứng đáng cho những thành công thể
thao của họ. Ủy ban Paralympic Canada đã phát động chiến dịch Greatness Moves Us gần đây để để nêu bật
những câu chuyện về sự ưu tú của các vận động viên Paralympic và khích lệ ủng hộ
và tăng lượng người xem.
The #CanadianParalympicTeam is sending a remarkable 126 athletes to compete in 18 sports at the #Paris2024 Paralympic Games. With 117 dedicated coaches and NSO staff supporting them, our team is ready!🇨🇦🌟 #GreatnessMovesUS #ParalympicGames #Paralympicshttps://t.co/nqAJx7v1YJ
— Canadian Paralympic Team (@CDNParalympics) August 13, 2024
Một di sản lâu dài
Cuối cùng, Thế vận hội Paralympic thể hiện sự xuất
sắc của thể thao đỉnh cao theo cách
mà không một sự kiện nào khác làm được. Nhưng không chỉ có vậy — Paralympic còn ủng hộ sự hòa nhập, quyền của người khuyết tật và
di sản lâu dài của sự thay đổi xã hội.
Paris là một ví dụ về một thành phố đã vượt qua thử thách. Họ đã đặt khả năng có thể tiếp cận tại trọng
tâm trong nỗ lực đấu thầu của
mình, dù
biết rõ những thách thức phía trước tại thành phố cổ kính này.
Tiến tới Thế vận hội, Paris đã thực hiện tốt nhiều lời hứa về khả năng tiếp cận và tăng cơ hội cho người khuyết tật. Thành
phố đã nâng cấp mạng lưới giao thông trên mặt đất bằng cách bổ sung các tuyến
xe buýt và xe điện có thể tiếp cận hoàn toàn, và đưa vào sử dụng 1.000 xe taxi
có thể tiếp cận được.
![]() |
Họ cũng giải quyết một số nhiệm vụ đầy thách thức, chẳng hạn như nâng cấp các địa điểm lịch sử thành không gian thể thao dễ tiếp cận. Hơn 10 triệu euro đã được phân bổ để cải thiện khả năng tiếp cận của sáu cơ sở thể thao chính, trong đó có hồ bơi Georges Vallerey và sân vận động Pierre de Coubertin.
Mục đích là duy trì đà phát triển này, không chỉ giữa Thế vận hội Olympic và Paralympic, mà còn về lâu về dài, với mục tiêu tạo ra một xã hội bao trùm hơn tại Pháp.
Trước khi Paralympic bắt đầu, có một số lo ngại về việc liệu từ góc độ người xem truyền hình và tại khán đài thì xu thế này còn tiếp
diễn hay không. Kỳ Paralympic Tokyo 2020
đã lập kỷ lục về lượng người xem truyền hình trong một Thế vận hội hầu như không có khán giả trực tiếp trên
khán đài do đại dịch COVID-19.
Kênh truyền hình Mỹ NBC đưa tin có 15,5 triệu người xem Olympic 2020 mỗi
đêm, trái ngược với tổng số 14 triệu người xem Paralympic 2020.
Tuy vậy, nhiều người trong chúng
ta sẽ chú trọng
hơn vào việc đà
tiến của sự kiện này sẽ trở thành chất xúc tác cho sự hòa nhập, khả năng tiếp cận
và cơ hội vượt ra ngoài khuôn khổ Thế vận hội. Khi Thế vận hội khép lại, chính di sản lâu dài của sự thay đổi xã hội sẽ
là thước đo cuối cùng cho sự thành công của cả Olympic và Paralympic.
Tác giả
![]() |
Laura Misener |
Giáo sư & Giám đốc, Khoa Vận động học, Đại học Western
Tuyên bố công khai
Laura Misener không làm việc, tư
vấn, sở hữu cổ phần trong hoặc nhận tài trợ từ bất kỳ công ty hoặc tổ chức nào
có thể hưởng lợi từ bài viết này và không có sự trực thuộc nào ngoài giới
chuyên môn của mình.
Huỳnh
Thị Thanh Trúc dịch
Nguồn: Why
aren’t the Olympics and Paralympics combined into one Games? The reasoning goes
beyond logistics, The Conversation, Aug 9, 2024.
