17.1.17

Tony Atkinson chưa bao giờ ngừng tin vào một lựa chọn thay thế



Tony Atkinson vào năm 2015 ©Niccolò Caranti

TONY ATKINSON CHƯA BAO GIỜ NGỪNG TIN VÀO MỘT LỰA CHỌN THAY THẾ

Nhà kinh tế học vĩ đại, người đã mất ở tuổi 72, đã từ chối chấp nhận các thuyết chính thống
Vào những ngày này ai cũng biết là chúng ta có vấn đề về sự bất bình đẳng. Các nhà hành pháp nghiêm túc sẽ tiếp tục tán gẫu về cuốn Capital in the 21st Century [Tư bản trong thế kỷ 21] của Thomas Piketty tại Davos, và Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) sẽ tiếp tục cảnh báo tất cả chúng ta về khoảng cách giàu nghèo.
Tuy nhiên, điều khó khăn để có thể truyền đạt được đến những ai không liên quan gì đến kinh tế học trước khi cuộc khủng hoảng nổ ra, mức độ thờ ơ đối với một chuyên ngành nay đã trở thành câu hỏi "ai có được cái gì”. Như Robert Lucas, nhà kinh tế học được trao giải Nobel, đã viết: "Trong số những xu hướng phương hại đến kinh tế học đúng đắn, thì xu hướng có sức quyến rũ nhất, và theo ý kiến của tôi mang tính độc hại nhất, là xu hướng tập trung vào các vấn đề về phân phối”. Khi còn là một nhà nghiên cứu trẻ tuổi khởi đầu sự nghiệp vào những năm 1990 nhìn vào khoảng cách thu nhập rất lớn ở Anh, tôi đã nhận thức rất nhiều là mình phải hoạt động ở bên lề của "kinh tế học phải đạo."
Joseph Stiglitz (1943-)
Robert Lucas (1937-)
May mắn thay, tất cả sự hiểu biết về vấn đề đã không biến mất, bởi vì luôn có một hoặc hai nhà kinh tế học đây đó, những người vẫn còn nhớ lần cuối khi bộ môn quan tâm đến câu hỏi "ai có cái gì" như là trung tâm hoạt động của mình. Tony Atkinson, người vừa mất ở tuổi 72, là người nổi tiếng nhất trong số họ, và điều đó chính là vì tính chặt chẽ và khả năng làm chủ dữ liệu của ông mà chưa có ai cáo buộc ông là đã đứng ở bên lề. Ông cũng là người đặc biệt thân thiện, tự gắn chặt mình vào trung tâm của cộng đồng khoa học xã hội như người giám sát của trường Nuffield College, Oxford và là một học giả hoạt động tích cực tại Trường Kinh tế London (LSE). Không có gì ngạc nhiên khi các lời cáo phó là rất ấm tình, và các lời ca tụng từ các đồng nghiệp của ông tại trường LSE thậm chí còn ấm tình hơn. Mặc dù đã gặp và nói chuyện với ông nhiều lần, gần đây nhất là khi tôi phỏng vấn Joseph Stiglitz, cựu cộng tác viên người Mỹ của ông, cho tạp chí Prospect, tôi không thấy có điểm gì khiến tôi phải cố bổ sung những lời ai điếu của những người đã biết ông nhiều hơn.
Nhưng khi nhắc đến cái chết của Atkinson, có hai điểm làm cho tôi rất thấm thía. Đầu tiên là, rốt cuộc, chân lý lúc nào cũng đúng. Vào những thời điểm kinh khủng khi "sự thật từ đáy lòng" (“truthiness”) có vẻ vượt trội (to trump) thời sự trong các chiến dịch tranh cử, thì sẽ là điều có sức truyền cảm hứng lớn khi phản ánh mức độ quan trọng mà Atkinson đã dành thời gian để thiết lập những sự kiện quan trọng theo cách mà ông đã làm. Vào những năm 1980, ông đã nhận thức được có một điều gì đó sâu sắc đã xảy ra với cách thức mà sự thịnh vượng của nước Anh đã được chia sẻ – hay đúng hơn là đã ngừng được chia sẻ. Mặc cho tinh thần của thời đại, theo cách nói của ngày nay, "ngừng bị ám ảnh về cách thức chiếc bánh được cắt, và lo lắng về cách thức làm cho nó lớn hơn", Atkinson đã dành thời gian để tìm kiếm qua các số liệu thống kê về thuế thu nhập và vẽ ra hình thái thay đổi của sự phân phối thu nhập.
Thomas Piketty (1971-)

Sau này, cùng với các nhà cộng tác quốc tế bao gồm cả người học trò cũ của mình là Piketty, ông đã xây dựng một Cơ sở dữ liệu về của cải và thu nhập toàn thế giới [World Wealth and Income Database] để các nhà nghiên cứu có thể dễ dàng so sánh mức độ thay đổi của sự bất bình đẳng qua thời gian và không gian. Ban đầu, ít ai chú ý đến các số liệu đó ngoại trừ các chuyên gia, nhưng sau cuộc khủng hoảng – và sự thành công rất nhanh của cuốn sách của Piketty – dữ liệu bắt đầu len lỏi vào các cuộc tranh luận chính trị, và thậm chí vào các khẩu hiệu chính trị ("chúng tôi là 99 phần trăm!").
Margaret Thatcher (1925-2013)

Điều thấm thía lớn thứ hai của tôi từ Atkinson là chống lại sự lừa dối chán ngắt khẳng định rằng "Không có lựa chọn thay thế nào hết” (TINA hay “There Is No Alternative”, khẩu hiệu của bà cựu Thủ tướng Anh Thatcher – ND). Cho dù các thuyết kinh tế học chính thống đã trở nên mang tính tư lợi cố hữu đó được xác lập vững chắc cách mấy trong vài thập niên gần đây, nhưng Atkinson không bao giờ chấp nhận điều đó. Các dữ liệu về thu nhập trong một thế kỷ mà ông đã giúp thu thập từ khắp thế giới, cuối cùng, đã khẳng định rằng có thể thay đổi những việc lớn. Chắc chắn rồi, người giàu có thể giàu hơn – nhưng người nghèo cũng có thể như vậy. Và trong thời hậu chiến họ quả đã giàu hơn. Trong cuốn sách cuối cùng của ông [Inequality: What can be done? – Bất bình đẳng: Có thể làm được những gì?], Atkinson đã chỉ ra – theo số học một cách kỹ lưỡng – bằng cách nào những lựa chọn chính trị khác nhau có thể dễ dàng bắt đầu thu hẹp khoảng cách [giàu nghèo] một lần nữa. Tăng thuế thu nhập mà bà Thatcher đã cắt giảm, và thúc đẩy những lợi ích mà bà đã siết chặt có thể làm đảo ngược rất nhiều sự bất bình đẳng mà bà đã gây ra.
Theresa May (1956-)
Tuy nhiên, đó mới chỉ là một yếu tố trong các lựa chọn thay thế của Atkinson. Phần còn lại không chỉ đơn thuần dựa vào cơ chế cho và nhận của Bộ tài chính, mà vào việc tinh chỉnh các chính sách về cạnh tranh, công nghệ và việc làm với các mục tiêu bình đẳng rõ ràng. Chế độ dân chủ công nghiệp – mà bà thủ tướng Theresa May vừa ve vãn gần đây, trước khi từ bỏ nó – có thể, ví dụ, giúp kiềm chế mức lương của các nhân viên cấp cao. Các thương vụ sáp nhập doanh nghiệp sẽ không còn được thông qua một cách nhanh chóng với giả định cho rằng giá cả thấp hơn là điều tốt duy nhất cho người tiêu dùng: cũng cần phải xem xét nhu cầu của người lao động. Và thay vì chạy theo trào lưu công nghệ, các chính sách công nên cố kiểm soát hướng đi của trào lưu này. Trong tất cả những trường hợp đã xảy ra trong quá khứ, theo cách nhìn của Atkinson, các lựa chọn thay thế cho kinh doanh đáng để được tranh luận.
Tuy nhiên, kể từ những năm 1970, tất cả các lựa chọn thay thế này đều không còn hợp thời. Câu thần chú "thị trường biết điều tốt nhất" đã ăn sâu vào văn hóa của kinh tế học, từ sách giáo khoa đại học năm đầu tiên đến báo cáo phân tích chi phí-lợi ích của chính phủ trên bàn làm việc của ngài Bộ trưởng. Để thay đổi bầu không khí trí thức, thế hệ các nhà kinh tế học bình đẳng tiếp theo sẽ cần phải viết lại ngay từ giờ những cuốn sách giáo khoa đó mà không có sự giúp đỡ của chính Atkinson. Nhưng ít nhất ngay bây giờ họ có thể thiết lập công việc từ cảm hứng về niềm tin không lay chuyển của ông, rằng, cuối cùng, cũng phải có một lựa chọn thay thế.
Tom Clark là biên tập viên của tạp chí Prospect
Huỳnh Thiện Quốc Việt dịch
Nguồn: Tony Atkinson never stopped believing in an alternative, Prospect Magazine, January 3, 2017.
Print Friendly and PDF